Bảo tàng gốm cổ sông Hương
Bảo tàng gốm cổ sông Hương nằm trọn trong khuôn viên của Từ đường họ Thái. Đây là một khu nhà rường cổ truyền có tuổi đời hơn 150 năm, với nhà thờ, nhà tăng, hiên trà, sân vườn, bồn hoa, cây cảnh trong đó có những cây cảnh quý hàng trăm năm, tạo nên một quần thể kiến trúc nhà vườn tiêu biểu của Cố đô Huế. Với vị thế đắc địa, Bảo tàng gốm cổ sông Hương toạ lạc trên đồi Hà Khê, hướng nhìn ra sông Hương – dòng sông di sản của xứ Huế. Nơi đây xưa kia là một vùng đất trù phú bên bờ Bắc sông Hương, một trong những khu vực có nhiều nhà vườn đẹp nhất xứ Huế và ngôi chùa Thiên Mụ cổ kính thâm nghiêm – ngôi quốc tự nổi danh của xứ Huế. Bảo tàng gốm cổ sông Hương sẽ là một điểm tham quan lý thú, một điểm đến văn hoá không thể bỏ qua đối với mọi du khách chọn tuyến du lịch phía tây Huế, dọc theo tả ngạn dòng Hương Giang.
Lời ngỏ
Về bộ sưu tập Gốm Cổ Sông Hương
Con sông có tên Hương Giang ấy hiền hoà bốn mùa chảy xuyên suốt qua thành phố Huế và băng qua nhẹ nhàng trước nhà tôi nơi vùng Hà Khê.
Một dòng sông yên tĩnh luôn như đang mơ và đẹp như một cô gái có suối tóc bồng bềnh gối đầu trên màu xanh của rặng núi Kim Phụng, như tranh của danh hoạ đời trước (cố hoạ sĩ Tôn Thất Đào), phóng bút hình dáng mềm mại của nó giữa cảnh trời bao la với mây trôi lững lờ đáy nước.
Nguồn xanh của đời sống cư dân hai bên bờ và nguồn của thi, hoạ, nhạc, của những giấc mơ bay cao và những nỗi buồn kim cổ. Và tôi đã giữ mãi hình ảnh văn vẻ của nó khi rời xa quê hương…
Cho nên nỗi bất ngờ thật lớn khi lần đầu tiên chạm vào bình gốm bày bán trên vỉa hè dọc theo bờ sông ấy, lần trở về thăm quê, và biết được xuất xứ của nó từ lòng sông ấy. Ngờ đâu con sông lặng lờ và thơ mộng của thời thơ ấu lại chất chứa trong lòng biết bao cổ vật của hàng nghìn năm.
Sự xúc động “tìm ra”, “thấy được”, sờ được bằng tay cái bình ấy thật khó tả. Nó khác với tất cả những hiện vật cổ mà tôi đã sưu tầm, đồ kiểu, đồ sành sứ từ Việt nam, Trung quốc hay Âu châu mà tôi đã được nhìn ngắm trước đây và phần nào đang sở hữu. Nó không lộng lẫy kiêu sa. Hình dáng thô sơ nhưng hồn nhiên chân chất, không uốn lượn mà thô mộc, như chính bàn tay tiền sử cảm nhận chất liệu nguyên thuỷ, như chính nó phát xuất từ một nhu cầu thuần tuý muốn được tồn tại trên trái đất của con người.
Vẻ thẩm mỹ của nó đến từ trực nhận thể tính (Etre, Sein, Being) sáng tạo của mỗi hiện sinh riêng lẻ nằm chung trong đại thể vũ trụ. Nó mang trên mình một màu gốm mà không gốm nào có được, bởi vì nó đã chìm sâu, đã ngụp lặn, thâm nhập trong sâu thẳm của đáy sông, xô giạt trong ba đào, mò mẫm trong bóng tối của sự mất và sự còn.
Nó nâu một thứ nâu khác, vàng một thứ vàng khác, xám một thứ xám khác, đỏ một thứ đỏ khác, đó là thứ màu không thể gọi tên, một thứ màu ảo hoá vừa thu hút vừa siêu việt thị giác, đòi phải nhìn khác cái nhìn thường tục, bởi nó đang trôi dù nằm yên, đang bồng bềnh giữa những sắc màu phản ảnh lẫn nhau. Một thứ sần sùi bởi lớp thời gian, được gột sạch trong bao làn nước, mà vẫn tự biết mình từ đất ấy, lửa ấy, nước ấy, tứ đại trần trụi nhưng đầy âm vang (echo) tiếng gọi cội nguồn của thẩm mỹ.
Cái bình gốm ấy có thể đứng một mình như một bản ngã không cần thuộc từ, nó khẳng định nó như là nguồn gốc, là chủ thể không thể thay thế, chủ thể di sản thi gan cùng tuế nguyệt! Và khi đứng chung với các tác phẩm nghệ thuật khác, tính đương đại của nó không lùi, mà còn nổi bật, truyền linh cảm về cảm hứng mỹ học hậu hiện đại mà nó đang là…
Nó đã đánh thức mơ hồ một ý niệm về bản lai, nơi chốn sinh thành, những gì thuộc nguồn cội của đời người, dấu vết của thể tính hiện sinh. Và trong phút chốc, vẻ đẹp của nó đã mê hoặc chúng tôi…
Từ đó bao lần chúng tôi đã trở về bến nước cũ, nhà xưa, để ngắm lại dòng sông ấy, nơi chúng tôi đã bao lần tắm gội, có lẽ lúc còn chưa sinh ra, nơi những tiếng cười và tiếng khóc của những bà mẹ theo dòng nước trôi xuôi, nơi bóng núi Kim Phụng vẫn giữ dáng đợi chờ lưu lại trong sông, nơi chính tôi một lần đã viết trong vô thức khi soi mình vào dòng sông ấy, rằng tôi đã thấy tôi trong ấy từ vô thuỷ vô chung…. Và nỗi bất ngờ vẫn y nguyên: khối nước miên man luôn phản ảnh mặt trời và trăng sao ấy, yên lặng, không tỏ một lời, mang trong mình chứng tích của cả vùng đất và con người từ tiền sử: những nồi, ấm, chum, lu, vại, hũ, bình, bình vôi, chén, dĩa… những xôn xao nếp sống đời này sang đời khác…
Khởi đầu của công trình sưu tập gốm sông Hương đến từ tình yêu kỳ lạ ấy, đam mê như không thể dừng loại cổ vật có thể nói là “nghèo”, những thứ dân gian tầm thường, khi vớt lên còn mang bùn, cát, rong rêu, vỏ sò, hến…lại có sức thu hút mê mải như một nỗi ghiền đối với hai người con đi xa trở về Huế, người anh – cố hoạ sĩ Thái Nguyên Bá, biệt danh Thái Bá từ nước Mỹ và tôi, người em từ nước Đức – Âu châu…Cũng im lặng như dòng sông, mối đồng cảm trở về bến cũ, con sông xưa của thời thơ ấu không cần nói thành lời, mà đã gặp nhau nơi từng sờ mó, ngắm nghía, mân mê, nâng niu, xuýt xoa những cổ vật được khám phá, tìm thấy từ lòng sông ấy, ngay cả những mảnh vỡ cũng được giữ lành trong khối nước ấy! Đã làm nên một sở thích đồng điệu yêu gốm cổ!
Chính tính lành lặn không phân lìa của nước, chính sự trôi đi mà giữ mãi dấu tích con người của dòng sông đã cho tôi sự minh triết về gìn giữ, bảo tồn, trân quý những gì mà dòng sông ôm mãi với thời gian, năng lượng mà các bậc tiền bối đã sang bờ bên kia để lại vẫn như dòng sông sống động của bát nhã, chảy mãi không ngừng cho đời sau, cho nghìn sau.
Trong ý nghĩa ấy, bảo tàng gốm sông Hương được hình thành và gìn giữ ngay chính trên nền quê nhà, nơi Sông Hương ngày ngày chảy qua.
Tôi xin tri ân những người thuyền chài không biết tên, bào huynh Thái Nguyên Bá, nhà nghiên cứu Hồ Tấn Phan đã ký thác hoài bão giữ gìn gốm cổ. Tri ân sự đồng cảm yêu gốm hết lòng của tiến sĩ Nguyễn Anh Thư không kể khó nhọc lặn lội đến tìm ngôi Từ đường bên sông, nhìn và thăm gốm, tìm tòi và trao đổi, và từ đó tận tâm đem kiến thức chuyên môn về khảo cổ, bảo trợ và gầy dựng Bảo tàng. Đồng thời cùng các nhà văn hoá như tiến sĩ Phan Thanh Hải, tiến sĩ Trần Đức Anh Sơn, các nghiên cứu khoa học, các giáo sư và cọng sự viên, đã khích lệ và ủng hộ việc thành lập Bảo tàng Gốm Cổ Sông Hương.
Huế, 20/12/2021
Bảo tàng Gốm cổ sông Hương thực hiện 7 nhiệm vụ cơ bản của bảo tàng ngoài công lập là: nghiên cứu, sưu tầm, kiểm kê, bảo quản, trưng bày, giới thiệu và phát huy giá trị của di sản lịch sử, khoa học và xã hội.
Đây là nơi tổ chức thường xuyên các trưng bày chuyên đề, tổ chức các hoạt động giáo dục và tiếp thị, quảng bá về bảo tàng… theo quy định tại Thông tư số 18/2010/TT-BVHTTDL ngày 31/12/2010 của Bộ Văn hoá, Thể thao và Du lịch quy định về tổ chức và hoạt động của bảo tàng.
Với đặc thù là bảo tàng chuyên đề về Gốm cổ sông Hương đầu tiên ở Thừa Thiên Huế, nơi nghiên cứu, sưu tầm, bảo quản, lưu giữ và trưng bày, giáo dục, quảng bá, phát huy lâu dài giá trị di sản văn hoá sông Hương – con sông có chiều dài lịch sử và vị thế địa văn hoá đặc biệt quan trọng với vùng đất cố đô trong suốt quá trình hình thành và phát triển kéo dài hàng ngàn năm, Bảo tàng Gốm cổ sông Hương sẽ là điểm đến văn hoá độc đáo để công chúng đến tham quan, học tập, tìm hiểu về lịch sử văn hoá và tương tác, trải nghiệm các hoạt động tái hiện lại cuộc sống của cư dân thời cổ, nghề làm gốm cổ truyền thông qua các hoạt động trưng bày, giáo dục bảo tàng.
Trong số 54 bảo tàng ngoài công lập đang hoạt động ở Việt Nam (tính đến 3/2021 – Số liệu Cục Di sản văn hoá), hiện chưa có bảo tàng chuyên đề về cổ vật gốm sứ được vớt lên từ các dòng sông. Với chức năng bảo tồn lưu giữ và phát huy các giá trị văn hóa vật thể cũng như phi vật thể gắn liền với dòng sông Hương, Bảo tàng Cổ vật sông Hương sẽ đem đến cho công chúng, các nhà nghiên cứu những giá trị văn hóa đặc sắc do cộng đồng cư dân cư trú ở dọc hai bên bờ sông Hương – con sông gắn bó bao đời nay với vùng đất cố đô Huế đã sáng tạo, giữ gìn và phát huy qua dặm dài lịch sử. Bảo tàng Cổ vật sông Hương sẽ là một không gian văn hoá độc đáo bên bờ sông Hương, điểm đến hấp dẫn, thú vị cho du khách trong và ngoài nước muốn khám phá lịch sử văn hóa xứ Huế, góp phần phát triển du lịch di sản văn hoá ở địa phương.
Nghiên cứu, sưu tầm, kiểm kê, bảo quản và trưng bày về các loại hình cổ vật gốm sứ có nguồn gốc từ các con sông ở Huế, tập trung nhiều nhất ở lưu vực sông Hương;
Bảo tồn và phát huy giá trị của nghề sản xuất gốm cổ truyền của cư dân bản địa, nghiên cứu vai trò của đồ gốm trong đời sống vật chất và tinh thần của cư dân các nền văn hoá cổ ở Thừa Thiên Huế nói riêng, miền Trung Việt Nam nói chung, tìm hiểu hoạt động buôn bán, trao đổi đồ gốm, giao thương nội vùng và ngoại vùng của cư dân địa phương trong lịch sử.
Truyền thông, chia sẻ thông tin và hợp tác nghiên cứu, diễn giải về các chủ đề lịch sử, văn hoá được công chúng quan tâm, góp phần nâng cao đời sống văn hoá tinh thần cho các tầng lớp nhân dân.
Hợp tác về giáo dục, đào tạo, giao lưu văn hoá, toạ đàm khoa học với các Viện nghiên cứu, Trường Đại học, Trung tâm văn hoá, phát triển các chương trình giáo dục liên kết, trải nghiệm thực tế với các trường học và với cộng đồng địa phương.